Thi Sĩ Cung Vĩnh Viễn


Thi Sĩ Cung Vĩnh Viễn, chủ quán NTT đã hân hạnh được gặp nguyên một năm (1979), khi đó dưới mái hiên trường Nguyễn Thượng Hiền, Sài Gòn. Nhà thơ là Giáo sư Văn của lớp 12C3 - 1979. Trong mắt của chủ quán thời đó, ngài là hiện thân của một triết gia Việt Nam, rất phong trần và điềm tĩnh, giọng Bắc trầm ấm. Sài Gòn 79 thuộc về một thời bể dâu. Bởi thế, có những lần chủ quán đã từng nghĩ thà là không sinh ra... Nhưng bởi nghiệp trả chưa hết, ngày 30 tháng 4 định mệnh, chủ quán đứng ngay đường Lê Văn Duyệt chứng kiến giây phút xe tăng Bắc Việt tiến vào thủ đô Nam Việt. Thế là Sài Gòn đổi người, đổi văn hóa. Sài Gòn một thời không ai tin ai. Bạn 12C3 và chủ quán NTT mất niềm tin vào mình và học đường. Nhưng Thầy Thi sĩ Cung Vĩnh Viễn hiện ra. Thầy dậy Văn, dậy Triết và dậy 12C3 lòng tự trọng! Con trai 12C3 chuyên Toán, phá phách có tiếng, nhưng lại rất mê Thầy dậy Văn.

Thi sĩ Cung Vĩnh Viễn hiện đang định cư tại thủ đô Oslo, Na Uy.

Chủ quán NTT xin phép Thầy. Và Thầy đồng ý để chủ quán giới thiệu Thi sĩ Cung Vĩnh Viễn tới độc giả Quán Nước Đầu Làng những vần thơ đẹp của văn chương Việt Nam.

Nguyễn Trung Tây



 Xuân Hạ Thu Đông 
Chỉ là xuân hạ thu đông
thời gian trôi giữa mênh mông đất trời
chỉ là giữa buổi xuân tươi
cỏ cây hoa bướm lòng người xôn xao.

Nói gì ư, có gì đâu
chỉ là cái lẽ nhiệm mầu tự nhiên
chỉ là nghiệp vướng vào duyên
chỉ là tôi đã gặp em mộng thường.

Bao nhiêu gió bụi trên đường
nỗi niềm oan nghiệt đoạn trường éo le
nói gì ư, lặng yên nghe
thanh âm gió chuyển mùa đi nối mùa.

Về nương dưới mái chùa xưa
dãi dầu mưa nắng cợt đùa tuyết sương
như là vào cuộc hành hương
thấy trong pháp giới vô thường an nhiên.

Đêm nghe gió hú ngoài hiên
hiểu vòng sinh diệt oan khiên nối vòng
bốn mùa xuân hạ thu đông
con thuyền bát nhã xuôi dòng nhẹ trôi.


□ Nhìn Lại Bạn Bè
Cả bọn đều trên dưới bẩy mươi
sống trong lửa khói nửa cuộc đời
nửa đời còn lại thì lưu lạc
bây giờ ngồi lại ngó nhau chơi.

Tóc râu thì đứa nào cũng bạc
ít nhiều tuy có khác nhau thôi
không kể mấy thằng còn đỏm đáng
nhuộm đến đen thui chải lệch ngôi.

Trưởng lớp đang cao giọng điểm danh
những tên quen thuộc gọi ngon lành
đến một vài tên như khựng lại
giọng bỗng nhỏ đi mặt bỗng buồn.

Thì trải bao nhiêu năm chinh chiến
cổ lai nào biết kỷ nhân hồi
nhẩy qua những cái tên buồn ấy
thắp nén hương lòng tưởng niệm thôi.

Những thằng còn lại thì trăm vẻ
nửa đời lưu lạc với buồn vui
đắng cay thì đếm hoài không xuể
nhưng cũng tùm lum chuyện tức cười.

Vẫn biết già rồi thì đoái tật
nhưng mà nhiều tật quá đi thôi
tới tuổi này rồi còn chấp nhất
kịch diễn còn đâu được mấy hồi.

Cũng có vài tên còn diễu dở
trên nét tha hồ múa với may
chẳng chết thằng tây nào mà sợ
chỉ mất công delete mỏi tay.

Thôi kể làm chi chuyện mất còn
ném thanh kiếm gẫy xuống dòng sông
còn dăm bầu rượu chia nhau cạn
gõ nhịp mà ca thiên nhất phương.



Về Thăm
Ta về chẳng có gì mang theo
quà ngoại giờ đây đã rất bèo
ở saigon có đầy đủ cả
chỉ cần rủng rỉnh cái hầu bao.

Ta về bầy đặt ở hotel
nhà chị ngại xa lắm nỗi phiền
lâu rồi quen ở phòng riêng biệt
bà chị xem chừng ngán ngẩm thêm.

Ta về cũng dành ra một buổi
họp mặt bạn xưa để đãi đằng
bạn đến nhiều người không biết mặt
thôi thì đồng lớp với đồng môn.

Ta về thăm thú vài phong cảnh
giã lả vài ba chuyện viển vông
ngẩn ngơ ngắm nước non cẩm tú
cảnh đẹp càng đau hận núi sông.

Ta về tìm lại vài ba món
chả cá bánh xèo với bánh tôm
quán rộng thế mà người đông chật
ăn thì ăn vậy chả còn ngon.

Ta về nhớ Tâm Hồn Cao Thượng
có kẻ đi xa trở lại nhà
thấy chốn quê hương là đẹp nhất
ôi con người ấy sướng hơn ta.


Tình Già
Nhà rộng. Hoàng hôn có vợ chồng
mỗi người riêng cả một giang san
chồng ngồi trên gác âm thầm gõ
vợ dưới nhà ôm mấy bộ tuồng.

Điện thoại mỗi người riêng một chiếc
mỗi người một thế giới riêng tư
máy của ai reo người đó bắt
cũng chẳng hỏi ai mới chuyện trò.

Căn bệnh của ai ngườì đó biết
than đau thì cũng chẳng ai chia
miếng ngon lòng dạ đâu còn thiết
cơm mỗi ngày nấu nướng qua loa.

Chẳng lẽ là ta đã mất nhau
đôi tình nhân ấy mới hôm nào
dìu nhau đi giữa con đường mộng
lấp lánh trên trời trăng với sao.

Em ạ đôi ta đã nghĩ lầm
dấu đi vết tích của thời gian
sợ làm nhăn mối tình xưa cũ
nên đã âm thầm sống cách ngăn.

Nhà rộng vào ra hai chiếc bóng
tưởng đến hôm nào một bóng thôi
chao ơi một bóng buồn thui thủi
thoáng nghĩ mà nghe đã rụng rời.

Ta vẫn còn nguyên mối tình già
cảm ơn vườn vẫn nở tươi hoa
cảm ơn đời vẫn bao dung để
hai mái đầu chung một mái nhà.
 
 
Di Sản 
Ờ nhỉ mai này ta chết đi
thử xem để lại được điều chi
dẫu sao cũng một đời bương chải
chẳng lẽ đi không chẳng có gì.

Để lại cho đời thêm một chỗ
bao năm ta đã chiếm khơi khơi
chẳng nên công trạng gì cho đáng
đất chật người đông đất chật rồi.

Để lại cho em một nỗi niềm
cái thân góa bụa sẽ buồn thêm
cả đời em đã vì ta khổ
còn nặng trên đầu một cái tang.

Để lại cho thằng con đứa cháu
cái tính ương gàn cái nhát gan
chẳng hề dám mưu đồ đại sự
suốt đời quanh quẩn chuyện cầu an.

Để lại cho cả bọn chúng mày
những thằng bạn thiết của ta ơi
mấy bài thơ dở chua như dấm
khi tiễn ta đi nhớ cả cười.

Cung Vĩnh Viễn

________________________________________________________________________

Comments

  1. tạt ngang quán nước ven đường
    cá kho kim yến nhớ thầy viễn cung
    văn nhân ba đĩnh hỏi thầm
    thanh xuân thuở đó ai còn ai đi

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts