Hội Ngộ Sứ Giả Trời Cao - Two Messengers from Heaven




Em hỏi tôi,
— Cha ơi! Có thiên thần hay không? 
Tôi trợn mắt nhìn em,
— Có chứ! Sao lại không!
Em hỏi tới,
— Vậy có bao giờ cha gặp thiên thần chưa?
Tôi gật đầu,
— Có, có gặp thiên thần mấy lần rồi…

Em mến,
Lần đó, tu sĩ leo lên núi cao cho một thánh lễ Giáng Sinh tại một ngôi làng khuất nơi vùng núi đồi hẻo lánh của Bắc Philippines.

Làng xa cách đời sống thị thành vừa nghĩa đen lẫn nghĩa bóng! Thật sự ra không dễ để đặt chân đến được cửa thôn. Bởi làng với khoảng 2000 linh hồn nằm yên lặng trong một khu thung lũng bao phủ chung quanh bởi những ngọn núi cao ngất tô đậm mầu xanh cây rừng và ruộng lúa bậc thang!

Đường đi tới thôn là đường đất, không tráng nhựa! Em có thể nhận ra ngay những con đường đơn sơ như thế không bao giờ hứa hẹn một chuyến du hành thoải mái tới bất cứ ai, kể cả người dân bản xứ! Thật ra nguyên thủy đó là một con đường mòn được tạo ra bởi những bước chân của người làng từ thời tạo thiên lập địa! Rất tiếc đây là phương tiện duy nhất từ bao lâu rồi nối liền thung lũng hoang vắng Cambulo với thị trấn đông dân Banaue! Cả hai đều thuộc tỉnh Ifugao, vùng núi đồi thượng du Philippines.

Trời vùng thượng du mưa liên tục nhiều tuần rồi! Banaue hoàn toàn ướt sũng nước từ khi tôi đặt chân tới phố. Gần hai tuần rồi, tu sĩ vẫn chưa có dịp nhìn thấy một ngày nắng ấm. T
u sĩ cứ thế, uể oải như miếng thịt thối. Thật ra, tu sĩ đang bị SAD. Ồ, không! Tu sĩ không nói là mình đang trải nghiệm một nỗi buồn. Không! Thật ra tu sĩ đang nói về Seasonal Affective Disorder! Vâng, thật thế! Tu sĩ không nói giỡn chơi! Ai mà không nặng nề chân dung nếu phải sống trong những điều kiện thời tiết như thế! Chưa hết! Bởi Trời cao rộng rãi đổ xuống trần gian lênh láng mưa bạc vàng, con đường khúc khuỷu quanh co vùng thung lũng giờ này hóa ra đất bùn trơn trợt! Nếu không cẩn thận, trần gian lại thêm một linh hồn trượt chân, tà tà buông mình rơi thẳng và rơi đều xuống vực sâu thăm thẳm!

Tu sĩ đoán bây giờ em có thể đoán ra tại sao phải mất khoảng cỡ hai tiếng đồng hồ để tu sĩ cuối cùng dừng chân tại bến xe của thôn. Nhưng khoan! Hành trình chưa chấm dứt. Vẫn còn một đoạn đường hình bậc thang đợi chờ phía trước, để tu sĩ vất vả vượt qua. Thế là tu sĩ lại từng bước từng bước cẩn thận bước đi khúc cuối đoạn đường bùn lầy trơn trợt dẫn tới nguyện đường truyền giáo của thôn! Trên đoạn đường chông chênh này, một lần nữa tu sĩ cầu nguyện thiết tha rằng mình sẽ không té ngã lăn quay trên đường đi.

Thiên đàng rõ ràng đã nhận lời kinh nguyện thật thà! Tu sĩ đổ mồ hôi ướt đẫm áo như một con chuột cống dính nước mưa! Nhưng không sao, tu sĩ vẫn sống sót! Quần dài lấm tấm những vết bùn nâu! Tu sĩ cũng vô tình đạp lên một vài đống chất thải nhầy nhụa của thú vật trên mặt đường! Nhưng cũng không sao!? Điều quan trọng là cuối cùng mình cũng đã đặt chân tới cổng làng truyền giáo cho một thánh lễ Giáng Sinh. 

Thật sự ra tu sĩ tin tưởng mình sẽ không có cơ hội sống sót nếu được gửi tới vùng đất hoang vắng này cho công tác truyền giáo! Rất thành thực, tu sĩ phải thú nhận điều này! Có thể em sẽ phản ứng với lời thú tội thật thà của tu sĩ. Nhưng cũng chẳng sao, tu sĩ biết mình, điểm mạnh và điểm yếu! Cuộc đời mà... Well! You know! Em biết mà... 

Tu sĩ lại càng thêm tin tưởng vào điều này trên đường quay trở về bãi đậu xe chờ đợi một chuyến xe jeepney khác mang tu sĩ quay về phố lớn! Mới bước đi được một vài bực thang, tu sĩ đã nhìn thấy bóng mình thở dài. Một vài hạt mồ hôi từ trên trán lăn tròn vào mắt vẫn không cản che được hình dạng của bến xe jeepney trên đỉnh núi cao vun vút. Riêng tu sĩ, giờ này vẫn còn ì ạch tại đáy thung lũng. 

Một lần nữa ta lại thấy ta đang vật lộn với những bước chân trơn trợt, chất thải của thú vật, đầu ngập tràn những tư tưởng hắc ám. Óc người truyền giáo lan man nghĩ ngợi về câu Kinh thánh nổi tiếng của ngôn sứ Isaiah: "Đẹp thay bước chân trên núi đồi của những người ra đi loan báo Tin Mừng" (Isa 52:7)! Well! Nghĩ tới đây, tu sĩ mỉa mai tự nhủ; "Vâng! Đúng thế! Chào mừng bạn tới núi đồi thượng du! Nơi đay nổi tiếng với những cơn mưa và ruộng lúa bậc thang!" “Hãy đến và xem” (John 1:39)! “Vâng, đúng thế, mời bạn đến, và bạn sẽ thấy.”


Rồi tu sĩ nhìn lên! Và kìa! 

Ngay giữa đường, tu sĩ nhìn thấy em, khoảng 9 hay 10 tuổi thôi! Em yên lặng vác trên đôi vai một bao mì ống to bự! Và ngay sau em khoảng vài bước chân là một em trai khác, nhỏ tuổi hơn, cũng đang vác trên đôi vai nhỏ bé một bao những chai nước suối! Em trai nhỏ dường như chật vật với món hàng đội trên vai. Cả hai đang bước đi những bước chân nhanh nhanh vững chãi!

Giống như cây bị sét đánh ngay khúc thân giữa, tu sĩ tự nhiên thấy mình đứng đó chết lặng!

Hai em nhỏ gồng gánh lương thực cho gia đình nơi vùng thung lũng! Hai em thi hành nhiệm vụ với khuôn mặt nhẫn nại! Không một dấu vết than van trên khuôn mặt!

Riêng tu sĩ, nhà truyền giáo đang bước đi những bước nhẹ tênh nhưng lại gồng gánh trên đôi vai nặng nề tư tưởng bi quan sau một lần thăm viếng mục vụ thôn làng Cambulo tràn đầy sức sống!

Hai em nhỏ dường như chật vật với gánh nặng đời sống gửi tới trên đôi vai vào giây phút tu sĩ gặp ngày hôm đó (hoặc cũng có thể là hằng ngày). Nhưng cả hai chấp nhận cuộc sống với không một nét nhăn nhó trên khuôn mặt! 

Hai em trai nhỏ của thôn làng rõ ràng đã dậy tu sĩ một bài học vô giá về đời sống: hãy trân trọng tất cả những món quà cuộc đời đã trao tặng từ những giây phút đầu tiên xuất hiện trong bụng mẹ!

Dừng lại dòng tư tưởng, 
tu sĩ quay lưng tìm kiếm bóng dáng của hai vị sứ giảNhưng bất chợt như khi bất ngờ hiện đến, cả hai đều đã biến nhanh mất dạng nơi cuối đoạn đường bậc thang trơn trợt.

Tu sĩ tiếp tục bước đi. Nhưng trong tim hạt giống hoán cải bắt đầu nẩy mầm vươn cao.

Tu sĩ bước lên xe jeepney tại trạm xe quay về phố chính
. Một lần nữa, tu sĩ lắc lư trên suốt chặng đường dài trong khi bác tài vật lộn với từng mét đoạn đường lầy lội trơn trợt. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bóng dáng phố sương mù Banaue dần dần xuất hiện nơi cuối đường chân trời. Tu sĩ nhận ra hình dạng tháp cao của nhà thờ. 
 
Thấy tu sĩ bước chân vào nhà xứ
, cha xứ và nhiều giáo dân ồn ào cất giọng hỏi thăm,
— Cambulo vui không hả cha? Lễ Giáng Sinh ở đó ra sao?

Chà chà đôi giầy bám đặc bùn nâu trên miếng thảm chùi chân, tu sĩ cười nói,
— Cambulo! Thôn đó
 tuyệt vời! Nhưng, biết chi không? Tôi đã gặp hai thiên thần trên đường đi…

Vài người lộ vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt,
— Không hiểu cha đang nói điều gì! Cha không nói giỡn chơi đó chứ?

Tu sĩ từ tốn giải thích,
— Không, tôi không giỡn! Vâng, thật là bất ngờ... Tôi đã hội ngộ hai sứ giả thiên đàng tại phố nhỏ Cambulo!

Vài
 người ngạc nhiên. 
— Wow! Really! 

Nhưng cũng có người nửa đùa nửa thật,
— Vậy cha có nhận được thông điệp nào từ trời gửi xuống hay không?

Tu sĩ
 gật đầu xác nhận,
— Có, có chứ! Chắc chắn là có rồi!

Nguyễn Trung Tây
Banaue - Cambulo, Ifugao, the Philippines


Two Messengers of Heaven



I climb up (and down) to a high mountain,
for the celebration of a Christmas mass in Banaue, a community in a remote area of Ifugao province, a mountainous area of the Philippines.

This village is far away from urban life literately and figuratively! It is rather difficult to arrive at threshold of the village. Well! The village, with about 2,000 inhabitants, is located in a valley surrounded by high mountains that were colored distinguishably by the deep green of the magnificent forests and rice terraces.

The road is not cemented, unsealed! One can tell, such a simple road definitely promises unpleasant journeys to anyone, including the natives! Actually it is a path originally created by the footsteps of local inhabitants from the very first day of the village. Yes, the road remains “raw” and simple. Unfortunately, it is the only way that connects the secluded valley Cambulo to the crowded town Banaue! 




It has been continuously raining in Ifugao for weeks! The town Banaue is totally wet since I arrive! I haven’t experienced a single sunny day since the Coda Liner bus dropped me off at the Banaue terminal two weeks ago. I feel like a piece of decomposed meat. Yes! I actually experience SAD. Oh! No, I am not talking about sadness. What I mean is Seasonal Affective Disorder! Yes, I mean that! Who will not feel blue if living under such a weather condition for a certain period of time? And since God is generous in pouring copious rains from heaven, this unsealed, arduous and winding road has become extremely muddy and slippery! If you are careless, you might slip off the path. And as expected, you will be freely falling at a constant speed until hitting the bottom of the valley below!

Yes, by now you can figure out why it takes me two hours to eventually arrive at the jeepney terminal of Cambulo village!

But, wait! The journey is not over yet! Still I have another slippery staircase road awaiting ahead before arriving at the mission chapel. Thus, step by step I carefully walk on the final section of the road to the final destination of the mission journey! On this rough section, again I fervently and nervously pray that I will not fall on my steps like Jesus was on his way to his final destination on Golgotha!



God obviously heeds my pleading! I perspire like a wet rat, but I survive! My pair of trousers are dotted with mud stains! I accidentally step on several animal wastes! But I am, well, almost ok!!! The most important thing is that I set my foot on Cambulo's soil!

Honestly, I believe I would never have a single chance to survive in Cambulo if being assigned to this secluded valley! Seriously! Whatever action or opinion you might come up with in responding to this honest confession, so to speak, I am OK. At least I know myself, the ugly and the goodness.

I am more convince of this belief on my way back to the jeepney terminal for another jeepney back to the main town! Having commenced a few steps, I see myself sighing along the staircase road. Even though a few drops of sweat from the forehead enter into my eyes, still I can see clearly the jeepney terminal located on the very top of the long staircase road. And here I am, still at the bottom of the valley! 

While I am again struggling with my steps, my head is bombarded with negative thoughts. Really really! My mind is wandered far off with the famous Isaiah's verse: "How beautiful on the mountains are the feet of those who bring good news, who proclaim peace, who bring good tidings, who proclaim salvation" (Isa 52:7). Well! Well! Well! I sardonically talk to myself, "Yes! Welcome to Ifugao! The province that is famous of non-stop rain and rice terraces. “Come and see” (John 1:39). Yes! Come, and surely you will see. 

Then I look up! 


There, on the middle of the staircase road, I see... him, a boy, perhaps, 9 or 10 years old! He calmly carries on his shoulders a huge bag of macaroni! And a few steps behind him is another young boy with a bag of bottles of water also on his back! The younger boy seems to struggle with the heavy item. And yet they both are walking swiftly but steadily on their steps!

Like a tree being struck directly in the middle of the trunk by lightning, I find myself suddenly dumbfounded! Serious! 

The two boys carry supplies for their own families in the valley! They fulfill their ways of life with a calm manner! There is no trace of complaining on their faces, not a single one!

And here I am, a missionary who is walking and carrying on his shoulders nothing but all pessimistic thoughts after paying a mission and fraternal visit to a vital community in Cambulo!

The two boys seem to struggle a bit with the burden that life sends to their shoulders on the day I encounter them (perhaps also everyday). And yet they accept this sort of life with a calm attitude! 

The two young boys from the village obviously have a priceless lesson to teach me about the meaning of life; i.e., to appreciate whatever gift that life has granted me from the first moment of conception!

I turn around looking for the boys. But they both have been disappeared at the end of the staircase road!

I continue on my way, but the seed of a new conversion has begun springing up in my heart!

I board another jeepney at the terminal for Banaue. Again I physically and emotionally rock along as the driver keeps fighting with the muddy and slippery road. Two hours have elapsed. The foggy Banaue gradually appears at the horizon… I can see the bell tower of the church in Banaue.



Seeing me enter the rectory of the parish, the priest and many parishioners of the Banaue ask,
— Well! How is Cambulo? How was the Christmas mass? 

Wiping off thick mud from my shoes on the mat door, I smile, 
— Cambulo is fine, actually beautiful! But! You know what? I encountered two angels on the way!

Some react with doubts on their faces,
— You're serious? What do you mean? You're not joking, are you?

I explain,
— Yes, I am serious. Wala joking! I met two messengers from heaven in Cambulo!

Some obviously become excited,
— Wow! Good for you... 

But a few asks,
— Did you receive any message from heaven?

I nod my head,
— Yes, surely. Certainly, I did. 

Michael Nguyen SVD
Banaue - Cambulo, Ifugao Province, the Philippines



Comments

Popular Posts