Đàn Ông Không SỢ!? Matt 14:22-33


Rất thành thật,

Tôi không thích câu: "Đàn ông không (được phép) khóc! Đàn ông, ai lại sợ!". Ai đó đã nói câu này tôi quên mất tên rồi...

Làm ơn quẳng thẳng vào thùng rác hộ tôi những lời nói tào lao khú đế kiểu này!

Ông bạn! Thành thật mà thú nhận đi... Con người bản chất đã sinh ra với sợ (thực ra, hằng hà sa số nỗi sợ).

Sợ là một trong những nét di truyền con người được thừa hưởng (nhưng chắc chắn không phải bởi chuyện ăn trái cấm của hai nhân vật đầu tiên trong dòng lịch sử ơn cứu độ).

Sợ, từ những ngày đầu tiên, đã ăn sâu vào trong máu.

Nỗi sợ đã được/bị (?) cấy sâu thẳm vào trong tâm hồn con người khi Thiên Chúa tạo dựng Adam và Eve.

Sợ không biết kỳ thị, sợ không phân biệt giới tính, bởi đàn ông và đàn bà cả hai đều sợ như nhau. Cho nên giờ này người sợ người, gái và trai, đàn ông và đàn bà đều sợ Covid-19 như nhau!

Sợ nguy hiểm, sợ lửa, sợ bão, sợ già (sợ da mặt biến thành vỏ quả táo tầu héo khô khốc bởi bị bỏ quên trong xó bếp một khoảng thời gian dài). Trên tất cả, sợ chết, cho nên người và người giờ đều sợ Covid-19!

Tại thời điểm phải đối mặt với nét hữu hạn của nhân gian, người ta có thể đo lường khá chính xác về nhân cách của chính mình (LOL! [Laughing out loud! Cười hô hố! Cười nham nhở!] Bạn có thể hỏi tại sao LOL? Vâng, thiên hạ là anh hùng rơm hay anh hùng thật sẽ bị/được lộ mặt vào thời điểm này).

Sợ! Oh, sợ! Ta mơ ước mi chưa bao giờ được sinh ra.

Nhưng tiếc quá! Mặc dù hy vọng mi không bao giờ sinh ra, SỢ, mi là một thực thể trong cuộc sống, vì ta đã từng phải đối mặt với mi khi ngư phủ Thái tấn công thuyền đánh cá, chiếc thuyền đã bị trôi dạt trên biển bốn ngày bởi hành trình tìm kiếm tự do tôn giáo và ngôn luận.

Ta đối mặt với mi, SỢ, khi ngư phủ tấn công người anh với một con dao nhọn. Bi kịch diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi đã không nhận ra những gì đang xảy ra. Người anh đang đứng trên mũi thuyền đánh cá nhỏ. Ngư phủ đầu tiên nhảy vào thuyền với con dao trong tay. Tiếp theo tôi thấy anh mình đổ gục xuống sàn gỗ con thuyền. Anh tôi hét lớn lên, hai tay che kín mặt, và máu, máu tuôn chảy giữa các ngón tay. Tôi, hốt hoảng với thảm kịch bất ngờ xảy đến cho người thân yêu, đứng giữa trời, bật khóc...

Ta phải đối mặt với mi, SỢ, khi phải đối mặt với sự-thật-một-ngày-mình-sẽ-phải-chết qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ khủng khiếp này, tôi được nhắc nhở [bởi ai? tôi không biết] về nét hữu hạn của cuộc sống của riêng mình. Tôi ngồi bật dậy, cơ thể ướt lạnh mồ hôi. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận sâu sắc và rất thật về thần chết. Tôi không bao giờ quên được giấc mơ này! Oh! Buồn thiu! Cuộc đời! Cuộc sống của riêng cá nhân tôi! Buồn quá, cuộc sống sẽ không bao giờ vĩnh viễn...

Ta phải đối mặt với mi khi vi khuẩn H. pylori (?) âm thầm tấn công dạ dày... Tôi đang vui vẻ đứng cười và ồn ào nói chuyện với bạn trên con đường đông đúc ở phố cổ Jerusalem. Tự nhiên, tôi không thở được nữa! Mặt tôi tái xanh! Giống như một con cá bị ném quăng ra khỏi dòng nước, tôi thở thều thào. Tôi đứng không vững trên đôi chân của mình! Sức mạnh sung mãn biến tan ra khỏi đôi chân đầy những cơ bắp săn chắc. Chuyện phải đến đã đến, tôi đổ sụp...

Ngay cả Đức Giê-su cũng đã phải đối mặt với mi, SỢ, trong Vườn Cây Dầu. Phải đối mặt với mi diện đối diện, Ngài đổ mồ hôi, từng hạt mồ hôi máu!

Và trên thập tự giá, Ngài hét lớn, "Eli! Eli! Tại sao Chúa lại bỏ con? ", bởi thần chết đang mỉm cười vươn cao lưỡi hái tử thần...

Cả hai phái, nam và nữ đều phải đối diện khuôn mặt của mi, SỢ, trong khi phải đối đầu với nguy hiểm, với cơn đại dịch cúm tàu, SARS-CoV-2!

Ngay cả môn đệ của Đức Giêsu cũng phải đối mặt với mi, SỢ, trong khi tàu đánh cá ngã nghiêng bởi cơn bão bất ngờ kéo tới. Thuyền cá sắp chìm, mạng sống con người sắp bị xóa sạch khỏi quyển sổ đời.

Các người môn đệ sợ hãi hét to thành tiếng, "Cứu! Cứu chúng con".

Sóng cao khổng lồ vươn mình đập thẳng vào mặt thuyền đánh cá nhỏ bé.

Gió mạnh xô đẩy rung rinh mạn thuyền.

Người ta có thể nghe thấy những âm thanh tiếng gỗ nứt rạn của con thuyền gỗ nhỏ,

Cơn bão ác nghiệt không chấm dứt, nhưng lại leo thang cường độ!

Ngư phủ mất hết hy vọng.

Có người đọc mở miệng đọc lời kinh nguyện cuối cùng chuẩn bị linh hồn cho hành trình cuối cùng dẫn họ về gặp lại khuôn mặt Thượng Đế.

Không còn hy vọng!

Thời điểm tuyệt vọng! Thật tuyệt vọng!

Kết thúc buồn! Thảm sầu! 

Nhưng, khoan!

Dừng lại ...

Đừng bỏ cuộc! Đừng buông mái chèo!

Ngay vào giây phút tuyệt vọng, không biết từ đâu, bóng người xuất hiện: Đức Giêsu. Và Ngài nói: "Đừng sợ."

Và thế là cơn bão dữ biến tan.

Sóng cao biến dạng!

Cuồng phong im lìm!

Trần gian yên tĩnh!

Trên tất cả, sợ hãi biến trôi!

Oh! Đức Giêsu!

Và Ngài phán, "Đừng sợ! Shalom/Bình An! Ta ở với con [ngay trong tâm bão Covid-19]"!

Ơi Chúa! Con yêu Ngài…

Bởi Ngài luôn ở cùng con trong cơn bão biển, biển đời, biển người...!

□ Nguyễn Trung Tây

Comments

Popular Posts